Thầy tôi và dòng sông
Bao năm chèo lái con đò,
Đưa người lữ khách dần dò lối đi.
Vui buồn lẫn lộn mỗi khi,
Bụi hồng thắm đượm...có chi nặng lòng.
*
Mỗi lần là những nỗi mong,
Đưa người lữ khách sang sông nhẹ nhàng...
Bến bờ nhẹ bước em sang,
Lòng thầy như thể hoa vàng thắm tươi.
*
Như trời tan bóng sương rơi,
Hồng lên tia sáng khắp nơi rộn ràng.
Rồi... tiếp một chuyến đò sang,
Gió lay lắc lẻo sóng ngàn bờ xa.
*
Trước bao giông tố vậy mà...!
Con đò như thể một đà thong dong.
Đưa người nặng nỗi hoài mong,
Hết thu rồi lại sang đông lặng thầm.
*
Ước mong tia sáng xa xăm...!
Hỡi người lữ khách thăng trầm hôm nao.
Xuân thầy đã nhạt cánh đào,
Mà sao không thấy xuân vào ghé thăm.
*
Chỉ cần một cánh hoa tâm,
Là người chèo lái âm thầm vững tay.
Tiếp bước những chuyến đò mai,
Tưng bừng nắng mới mà quay mái chèo
st
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét